Pair of Vintage Old School Fru
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Mẹ Kế Zombie (H)


phan 26

 Chương 60
 Người tới mặc đồ phòng hộ giống như loại cô đã nhìn thấy ở “nhà cũ” của Z, quân hàm là chữ cái Z, diện mạo đàng hoàng, biểu cảm nghiêm túc, nhìn cách ăn mặc này, xem còn thấy rất thân thiết.

 Hắn đi đến tự giới thiệu, cúi người cung kính, mặt mỉm cười nói: “Xin chào, Vương tiểu thư, tôi là Hạ Tĩnh Ân, là người phụ trách căn cứ hiện tại của Trương tiên sinh.”
 Hắn nhiệt tình muốn bắt tay với Vương Hiểu Thư, ngay lúc Vương Hiểu Thư định vươn tay, Megatron ở bên cạnh bỗng giậm chân một cái, hất đầy bụi đất vào hai người.
 Vương Hiểu Thư và Hạ Tĩnh Ân chết lặng phun bụi trong miệng, nhìn nhau với ánh mắt vô cùng khó xử, dù như vậy nhưng Megatron giống như còn cảm thấy không đủ, tiếp tục không biết sống chết quấy rối, chẳng những lui về phía sau một bước giẫm hư tường vây sân, còn khoát tay đập rớt một ngọn hải đăng của căn cứ khiến cho miệng Hạ Tĩnh Ân há thành hình chữ O.
 “Ừm, tôi. . .” Hạ Tĩnh Ân giống như đã quên mình tới làm gì, luống cuống chạy về phía sau, “Vương tiểu thư, ngày khác tôi lại đến tìm cô, tôi đi trước tìm người sửa ngọn hải đăng, nếu không an toàn chung quanh sẽ có sơ hở vào buổi tối!”
 Vương Hiểu Thư còn chưa nói ra chữ “Được”, Hạ Tĩnh Ân cũng đã biết mất, cô chớp mắt mấy cái, nhìn Megatron lại khôi phục như bình thường, có một phỏng đoán rất lớn mật.
 “Megatron!” Cô bỗng cao giọng gọi nó, Megatron nghe thấy lập tức nhìn thẳng về phía cô, theo bản năng nói, “Ở đây!”
 Vương Hiểu Thư mỉm cười, híp mắt liên tục gật đầu: “Làm tốt lắm.”
 “. . . . .?” Cho dù đó là một khuôn mặt máy móc ngây ngẩn, nhưng Vương Hiểu Thư dường như thấy được vẻ mặt mê mang.
 Cô cũng chưa nói gì, khoanh tay vào phòng: “Tôi muốn tắm rửa, thời tiết có vẻ không tốt lắm, dường như sắp đổ mưa, anh tìm giúp tôi một bộ quần áo, đồ giống như bọn họ là được rồi.” Dứt lời, cũng không quản nó có đáp ứng hay không, trực tiếp đóng cửa vào nhà.

 Vừa vào nhà, Vương Hiểu Thư lập tức ghé vào khe cửa len lén quan sát phản ứng của Megatron, đầu tiên nó đứng sửng sốt ở kia một hồi, sau đó biến thành máy bay bay đi, rất nhanh thành một điểm sáng trong không trung.
 Vương Hiểu Thư híp mắt nhìn bầu trời tối tăm, vuốt cằm suy tư một hồi, quyết đoán đi tới phòng tắm.
 Gần nhất thời tiết rất xấu, không biết có phải có nguyên nhân gì đặc biệt hay không, địa khu Nguyên Tử có rất nhiều mưa. Vương Hiểu Thư ngây người ở đây không đến bốn ngày, nơi này không phải trời đầy mây thì là đổ mưa, lúc này tiếng sấm lại vang lên, phỏng chừng một lát sau lại mưa rồi.
 Vương Hiểu Thư mở cửa phòng tắm, đóng kỹ cửa, sau đó cởi từng kiện xuống, tóc dài màu đen khoác trên vai, đã dài hơn bả vai rất nhiều, cô do dự nghĩ có nên cắt sạch hay không, bên ngoài liền truyền đến giọng nói của Megatron.
 “Phu nhân, quần áo đã chuẩn bị tốt cho ngài, đặt ở. . .”
 “Đưa cho tôi đi.” Vương Hiểu Thư trực tiếp mở ra phòng tắm, đi về phía cửa sổ, mặc nội y dựa người vào nhìn Megatron ở trong sân, trong tay nó cầm một cái hộp, bên trong hẳn là quần áo, thấy cô xuất hiện ở đây, hoàn toàn ngây ngốc tại chỗ.
 Đừng hỏi vì sao cô thấy được nó ngây ngốc, người máy gọi thế nào cũng không phản ứng không nói là ngây ngốc thì chính là hỏng mất rồi.
 “Này!” Vương Hiểu Thư nhảy lên, cố gắng hấp dẫn sự chú ý của Megatron, “Anh đáp lại một tiếng a? Linh kiện tiếng nói của anh bị hỏng rồi sao?”

 Megatron dường như bị nghẹn lời, nghẹn hồi lâu mới nói ba chữ: “Sẽ tốn dầu.”
 Vương Hiểu Thư tà ác nhẹ nhàng xoa xoa cổ, khóe miệng mang theo nụ cười đắc ý: “Ừm, phải không?” Bỗng nhiên, mắt cô trợn to, “Không phải anh nói là năng lượng mặt trời sao? Tốn dầu? Tốn loại đầu gì?”
 “. . . . .”
 “Anh rất tuyệt rồi.” Vương Hiểu Thư cười lạnh, “Lấy quần áo lại cho tôi, anh có thể đi rồi.” Cô nói xong liền xoay người vào phòng tắm, mở vòi hoa sen bắt đầu tắm rửa, vừa tắm vừa cởi nội y, dường như không hề lo lắng có người ở bên ngoài cửa sổ nhìn lén.
 Megatron canh giữ ở bên ngoài vốn đang thật trì độn, nhìn thấy cô “hào phóng” như vậy liền di chuyển đến cạnh cửa sổ trong nháy mắt, thân thể to lớn che kín cửa sổ, đưa hòm quần áo vào đặt trên cửa sổ, giọng điện tử cứng nhắc nói: “Quần áo đặt trên cửa sổ rồi.”
 “Cám ơn.” Vương Hiểu Thư lau nước trên mặt, dáng người đẹp đẽ dưới nước vòi dường như phát ra ánh sáng, “Anh có thể đi rồi.”
 “. . . . .”
 “Tránh ra chút, anh chắn ánh sáng rồi.” Vương Hiểu Thư quay đầu nhìn cửa sổ, chỉ thấy Megatron ngồi ngay tại đó, nhìn cô qua cửa sổ.
 . . . . . . . . . . . .
 “Anh đang nhìn cái gì?” Vương Hiểu Thư cố ý nhăn mày lại, híp mắt nghi hoặc hỏi nó.
 “Ngài. . . ” Megatron dường như rất khó mở miệng, chần chờ một lúc lâu mới nói: “Ngài như vậy không tốt lắm đâu.”
 “Tôi như thế nào?” Vương Hiểu Thư đóng vòi hoa sen chống nạnh đứng, bày ra một tư thế vô cùng khiêu gợi.
 Cặp mắt điện tử của Megatron nhìn thấy hình ảnh như vậy lập tức đóng lại, trực tiếp kéo cửa sổ lên rồi bay xa.

 Vương Hiểu Thư sửng sốt tại chỗ hai giây, lập tức cười ha ha, thật sự là giang sơn dễ đổi bản tính khó rời, có người dù ở đâu cũng không đổi được bản tính.
 Cô đoán Z vốn không đi xa, hoặc còn ở tại căn cứ, hoặc chính là ở trong buồng điều khiển của Megatron, hoặc là hắn đang điều khiển Megatron từ xa. Nhưng cho dù nguyên nhân hắn rời đi là gì, chỉ cần với việc hắn đi mà không từ biệt, liền đủ để cô chỉnh hắn rồi.
 Có thế này mới có thế kia, trò hay còn ở phía sau.
 Vương Hiểu Thư nghiến răng, bắt đầu tắm rửa nghiêm túc.
 Nhưng mà, cô đang tắm, bồn cầu một bên bỗng mở ra, nắp đậy vốn không có gì lạ xuất hiện một màn hình máy tính nhỏ hình chữ nhật, giọt nước đọng ở trên cũng không có ảnh hưởng gì, cảnh tượng này sao lại quen mắt như vậy?
 Ừm đúng, từng xem “Quốc sản” [1] hẳn là nhớ được, sau khi 007 bị bắn nữ chính liền liên lạc với lãnh đạo ở toilet, lãnh đạo đúng là xuất hiện ở nắp bồn cầu.
 [1] Một phim của Châu Tinh Trì.
 Vương Hiểu Thư ngồi xổm bên bồn cầu, nâng má tò mò nhìn màn hình, thật không hiểu ai làm thứ này, sau đó không có bất ngờ gì xảy ra, cô thấy được người kia trên màn hình.
 “Thật có lỗi.” Giọng nói trầm thấp của Z vang lên trong phòng tắm khiến cô có chút không tiếp thụ nổi, nhưng bộ dáng rũ lông mi buồn bực của hắn rồi đến từ từ ngẩng đầu xấu hổ nhìn cô, không một chỗ nào không để cô trút giận.
 Quả nhiên, cô đoán đúng rồi, tên này không ở trong Megatron thì là điều khiển từ xa, nếu không sao có thể nhận được tin tức nhanh như vậy?
 “Thật có lỗi?” Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, một bộ ngỡ ngàng, “Anh đang xin lỗi ai? Anh có lỗi với người nào sao?”
 Khóe miệng Z dường như giật một cái, tư thế giống như clip xin lỗi của Trần Quán Hy [2] làm cô có cảm giác mình là nữ chính X, vì thế cô nói: “Được rồi, hiện tại anh về ngay lập tức, em sẽ bỏ qua chuyện cũ.”
 [2] Trần Quán Hy công khai xin lỗi sau sự cố ảnh nóng.
 Z cầm lấy một tờ giấy A4, phía trên là hình vẽ kỳ quái, có hai hình người đơn giản, ở giữa là… plants and zombies?
 “Đây là cái gì?” Vương Hiểu Thư cứng ngắc hỏi.
 “Đây là em.” Hắn chỉ người bên trái, “Đây là anh.” Hắn chỉ người bên phải, sau đo lại dùng bút vòng vào thứ không biết là cái gì ở giữa, “Đây là chướng ngại giữa chúng ta, hiện tại anh đang tiêu diệt chúng.” Hắn vẽ một dấu gạch chéo to ở mặt trên, sau đó nhìn màn hình cười, “Đợi xử lý xong anh sẽ trở về.”
 Vương Hiểu Thư ngồi ở đó nhìn hắn, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau qua màn hình, phần dưới ngực hắn hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng cảm giác biết rõ phía dưới là gì lại không nhìn được cũng không thể làm gì rõ là. . .
 “Đi đi, bao lâu?” Vương Hiểu Thư cuối cùng vẫn thỏa hiệp, khẩn thiết nói, “Mặc dù hiện tại ở thế giới này đã không cần thiết phải kết hôn, nhưng trên nguyên tắc anh là chồng của em, đã là chủ của một gia đình thì em sẽ vô điều kiện ủng hộ quyết định của anh, nhưng anh cũng phải biết, có những lúc anh thật sự sai, ví dụ như lúc này, anh không nên đi.”
 Cô thở dài: “Như vậy sẽ làm em cảm thấy, từ đầu đến cuối em đều không có cách tiến vào thế giới của anh. Em hi vọng lúc nào cũng ở bên cạnh anh, cho dù anh đang làm cái gì, nhất là khi anh gặp nguy hiểm.”
 Z kinh ngạc nhìn cô, dường như muốn nói cái gì, nhưng chỉ là mấp máy môi, không hé răng.
 Vương Hiểu Thư cũng không ép hắn, thản nhiên nói: “Anh còn chưa quyết định khi nào thì trở về, đợi đến khi anh quyết định rồi nói với em đi, nhớ phải giữ liên lạc với em.” Cô nhượng bộ nói, “Không thể gặp mặt em chấp nhận, nhưng ngay cả webcam hoặc gọi điện cũng không thể không có.”
 “Em không tò mò rốt cuộc anh đang làm gì?” Z nhíu mày hỏi.
 “Không phải anh vừa nói sao? Anh đang xử lý chướng ngại.”
 Câu trả lời như vậy thật sự làm cho người ta. . . Z lùi về phía sau, nâng tay thắt caravat, hình ảnh tối mờ trên màn hình rõ ràng hơn, nhưng Vương Hiểu Thư phát hiện phía sau hắn không phải là buồng điều khiển của Megatron.
 Ánh sáng thật u ám, hắn không bật đèn, nhưng có thể thấy được đây là một phòng thí nghiệm, nhưng cũng không phải là những gian phòng cô từng thấy.
 Quả nhiên hắn có rất nhiều phòng thí nghiệm mà cô không biết, chờ hắn về nhất định phải hỏi, hiểu rõ hắn thêm một chút.
 Vương Hiểu Thư mỉm cười, trong lòng đang lên kế hoạch tra tấn hắn như thế nào, ngoài miệng lại dịu dàng nói: “Em chờ anh nha.” Nói xong, không chút do dự úp nắp bồn cầu, nhỏ giọng nói thầm, “Tê chân muốn chết.”
 . . . . .
 Cứ như vậy, hai người xem như tạm thời đạt thành “Hiệp nghị ngưng chiến”, Z bên kia giải quyết vấn đề của hắn, Vương Hiểu Thư bên này sau khi uống thuốc của Z thì triệu chứng mù tạm thời vào ban đêm không xuất hiện nữa, cô dùng khoảng thời gian này để kiểm tra chung quanh căn cứ Nguyên Tử, nơi này phòng thủ nghiêm mật bố cục hợp quy cách, thoạt nhìn rất có tác phong làm việc của Z, cô đang rất an toàn.
 Sau đó Hạ Tĩnh Ân lại tới tìm cô, báo cáo chuyện lần trước chưa kịp nói: “Thật xin lỗi, Vương tiểu thư, lần trước là tôi thất lễ.”
 “Không sao cả, không phải lỗi của anh.” Vương Hiểu Thư lườm Megatron đang đứng làm bối cảnh bên cạnh, ánh mắt ghét bỏ.
 “Là thế này Vương tiểu thư.” Hạ Tĩnh Ân thật chuyên nghiệp đưa USB, “Trong này có tư liệu mà cấp dưới dò xét gần đây, chúng tôi tra được có một số lượng quân binh không nhỏ đang tiến tới, theo chúng tôi phân tích, hẳn là tới từ Lượng Tử.”
 Vương Hiểu Thư nghe vậy, biểu cảm không có biến hóa gì, dường như đã đoán được việc này sẽ xảy ra, Hạ Tĩnh Ân thấy vậy, nói tiếp: “Quân đội Lượng Tử trang bị cao cấp hơn chúng ta nhiều lắm, một khi giao chiến. . .”
 “Ai nói sẽ giao chiến cùng bọn họ?” Vương Hiểu Thư vừa nói vừa cắm USB vào máy tính, mở hồ sơ ra, thản nhiên nói. “Nếu trên đường bọn họ xảy ra việc gì ngoài ý muốn, bị zombie ăn luôn óc, vậy không phải là không liên quan sao?”
 “. . . . .” Hạ Tĩnh Ân kinh ngạc nhìn cô, cứng lưỡi không biết nên trả lời thế nào.

Chương 61
 “Anh có chơi game hay không?” Vương Hiểu Thư vừa mở máy phát hình vừa hỏi Hạ Tĩnh Ân, “Có một trò tên là plants vs zombies.”
 Hạ Tĩnh Ân không hiểu nhìn cô, lắc đầu nói: “Không có.”
 Vương Hiểu Thư không sao cả cười cười: “Không vấn đề.” Cô lạnh nhạt nói, “Tôi sẽ cho anh biết chơi như thế nào, chẳng qua lần này tôi là zombie.”
 “. . . . .”
 “Đây chính là người Lượng Tử mà anh nói?” Cô chỉ vào đám người cử chỉ đáng khinh trên màn hình máy tính.
 Những người này ngụy trang vô cùng thích hợp, chẳng qua rất kém, trông giống như dã nhân ở vùng Thần Nông Giá. [1]
 [1] Là một sinh vật bí ẩn trong truyền thuyết chưa được chứng thực. Hình thái giống như người, cả người lông rậm, sống ở khu rừng nguyên thủy tại Thần Nông Giá (Trung Quốc).
 “Đúng vậy.” Hạ Tĩnh Ân vừa thấy vậy biểu cảm liền ngưng trọng, “Người của bọn họ tới rất đông, vấn đề thật nghiêm trọng.” Hắn hơi mím môi, “Tuy rằng lúc trước tôi làm việc cho Tiêu Tùng tiên sinh, nhưng những lời tôi nói đều là thật, hi vọng Vương tiểu thư đừng lơ là.”

 Vương Hiểu Thư gật đầu, xem như đồng ý, nhưng Hạ Tĩnh Ân còn cảm thấy chưa đủ, nói tiếp: “Không biết Trương tiên sinh đi đâu rồi? Chuyện lớn như vậy có lẽ phải thông báo cho ngài ấy. Ngài ấy sẽ có biện pháp giải quyết.”
 “Anh rất sùng bái hắn?” Vương Hiểu Thư lườm hắn, Hạ Tĩnh Ân vội vàng thu hồi ánh mắt ngưỡng mộ, không lưu loát giải thích. “Không có, Vương tiểu thư đừng hiểu lầm, tôi chỉ là. . .”
 “Đừng giải thích nữa.” Vương Hiểu Thư khoát tay, “Hiện tại hắn đang bận, phỏng chừng không có thời gian quản việc của chúng ta, chúng ta phải học cách tự cứu.” Vương Hiểu Thư tắt màn hình máy tính, đứng dậy vuốt cằm đi về phía cửa sổ, nhìn bầu trời sắp mưa, suy tư một hồi rồi thở dài nói, “Nhưng mà anh nói cũng đúng, tốt nhất vẫn nên báo cho hắn.”
 Hạ Tĩnh Ân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Vương tiểu thư sáng suốt.”
 “. . . . .” Ha ha, sao có vẻ như chính cô làm thì sẽ hỏng chuyện, cô không phải không có đầu óc, chẳng qua bình thường không dùng đến nên không biểu hiện ra mà thôi, được chứ?
 Cứ việc kết quả nói chuyện là mặt ngoài và nội tâm khác nhau, nhưng Vương Hiểu Thư vẫn an bày xong chuyện này, sau đó cô trực tiếp hỏi Megatron: “Hiện tại là ai?”
 Giống như có chỗ nào không đúng, tại sao có cảm giác đang tán gẫu với chim cánh cụt? [2]
 [2] Tán gẫu trên QQ (1 phần mềm chat của TQ).
 Megatron cúi đầu nhìn về phía cô, cứng ngắc nói: “Là tôi.”
 “Anh là ai?” Vương Hiểu Thư ngây thơ hỏi.
 “. . . . .”
 “Được rồi, không đùa nữa.” Vẻ mặt cô nghiêm túc, “Anh hẳn là biết chứ? Người Lượng Tử đang tới đây, hơn nữa em xem video cảm thấy là lạ.” Cô suy đoán nói, “Bọn họ mang theo rất nhiều công cụ kỳ quái, em hoài nghi bọn họ có mục đích không thể nói ra.”

 Megatron, hoặc là nói Z, sau khi nghe phân tích của cô thì im lặng, thật lâu không trả lời, một hồi sau mới nói: “Chuyện àny em không cần lo, anh đưa em rời khỏi đây trước, để cho bọn họ. . .”
 “Em muốn thử dùng dị năng một lần.” Vương Hiểu Thư ngắt lời hắn, “Em không thể mọi chuyện đều dựa vào anh, anh cũng không thể luôn cho rằng em không có anh thì không sống được, không phải anh cho em dị năng sao? Cho dù không làm được gì thì em cũng có thể bảo vệ tốt bản thân.”
 Z không đồng ý: “Ngay cả bệnh của mình em cũng không trị được, không thương lượng, đi ngay lập tức.”
 Hắn nói xong liền tiến tới muốn mang cô đi, Vương Hiểu Thư không phản kháng, nhưng cô hỏi: “Anh muốn dùng Megatron đưa em tới nơi khác, hay là đi tìm anh?”
 Hắn không hề do dự nói: “Đi nơi khác.”
 “Em không đi.” Vương Hiểu Thư cho hắn hai lựa chọn: “Hoặc là đưa em đi tìm anh, hoặc là buông tay.”
 “Vương Hiểu Thư, em đừng tùy hứng như vậy được không.” Z hẳn là bị cô kích thích, dường như gần đây hắn quá khoan dung làm cô có chút được sủng mà kiêu, không kiêng nể gì phản kháng hắn, “Em nói không đi.”
 Vương Hiểu Thư không nhịn được nữa né tránh tay của Megatron, lui về phía sau vài bước, nắm chặt tay bướng bỉnh đứng tại chỗ, tuy rằng không phản bác hắn, nhưng hơi thở kháng cự toàn thân đều đang nói cô đang bất mãn hắn nhường nào.
 Dường như cho tới bâu giờ hắn đều không cảm thấy chính mình tùy hứng, nói đến là đến nói đi là đi, để cô rời khỏi hắn thì thôi, chuyển tới một chỗ khác có ý nghĩa sao? Hắn cho rằng thế giới của cô là vườn rau, muốn đến thì đến muốn đi thì đi muốn thế nào được thế đấy sao?
 Phương diện khác thì càng không phải nói, cũng là như vậy.
 Vương Hiểu Thư bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: “Tùy anh, anh muốn đưa em đi thì đi, dù sao anh là lão đại anh nói phải nghe, quan hệ giữa hai chúng ta cũng không khác nào gian thi, chỉ anh mới có khoái cảm.”
 Bóng dáng cao lớn của Megatron đứng tại chỗ một lúc lâu, luôn luôn không nhúc nhích, đợi đến khi Vương Hiểu Thư cảm thấy phiền chán, mới thấy nó biến thành máy bay bay đi, trước khi đi Z còn bỏ lại một câu “Anh mặc kệ em vậy.”. . .
 Vương Hiểu Thư mờ mịt nhìn phương hướng nó biến mất, cảm thấy mình thật sự rất uất ức.
 Cô không biết đây có phải già mồm cãi láo hay không, nhưng trong lòng cô không thoải mái. Có những điều cô nghe thấy, nhưng cô không trả lời không phản kháng không phải vì không để ý, mà vì cô không muốn cãi nhau với hắn, cũng không muốn kết cục cuối cùng là cãi vã.
 Cô cho rằng Z nhất thời nói dỗi mà thôi, nhưng sau đó hắn vẫn không tìm cô, cho đến ba bốn ngày tiếp theo, Hạ Tĩnh Ân tìm Vương Hiểu Thư nói cho cô đã xảy ra chuyện.
 “Vương tiểu thư, bộ đội Lượng Tử lúc trước có thể là đánh yểm trợ, chủ lực chân chính hẳn là một bộ phận khác!” Hạ Tĩnh Ân sốt ruột nói, “Ngài liên lạc với Trương tiên sinh chưa? Hắn nói như thế nào?”
 Vương Hiểu Thư liếc mắt nhìn hắn: “Đã liên lạc, hắn mặc kệ chúng ta rồi.”
 “. . . Cái gì?” Ánh mắt Hạ Tĩnh Ân trở nên mờ mịt.
 Vương Hiểu Thư uể oải đứng lên, cầm lấy súng trên bàn nạp đạn: “Chính xác là, hắn mặc kệ tôi rồi.” Cô thở dài, “Anh dẫn tôi đi xem đi, bộ đội chủ lực ở đâu.”
 Hạ Tĩnh Ân do dự một chút, nói: “Theo như suy đoán của tôi, chi bộ đội này hẳn là Tiêu phó. . . Tiêu Trà dẫn đầu, hắn vô cùng hiểu biết bên trong Nguyên Tử, cho nên rất dễ dàng ẩn vào.” Hắn suy tư một lát, “Dựa theo tin tức hiện tại, chi bộ đội này không chỉ có Tiêu Trà, còn có Y Ninh của Ly Tử, những người còn lại chưa xác định, Phân Tử có tham dự hay không thì rất khó nói.” (Sulli: Mình chỉ viết dòng này để khi nào bị copy thì truyện vẫn còn có tên mình)
 “Lại là cô ta sao?” Vương Hiểu Thư nghiến răng, “Cũng được, nên giải quyết cô ta cho xong, cô ta còn sống, liền thấy không yên tâm.”
 “Vương tiểu thư. . .” Hạ Tĩnh Ân vẻ mặt nghiêm trọng muốn nói gì đó, Vương Hiểu Thư trực tiếp ngắt lời nói thao thao bất tuyệt của hắn. “Có thời gian thuyết giáo không bằng trực tiếp dẫn đường đi.” Cô nói xong xoay người đi, Hạ Tĩnh Ân nhìn bóng lưng cao gầy mảnh khảnh của cô, sửng sốt một lát rồi vội vàng đuổi theo.
 Tốc độ của Tiêu Trà vô cùng nhanh, có lẽ là rất lo cho em gái của mình, cho nên hắn lại hợp tác với những người khác.
 Vương Hiểu Thư nhìn hình ảnh trên camera, tuy rằng xem không rõ lắm, nhưng có thể xác định là Tiêu Trà và Y Ninh, đi theo bọn họ thì không biết, nhưng dựa vào thân thủ, có thể thấy tất cả là cấp tinh anh.
 “Bọn họ tổng cộng có 20 người.” Hạ Tĩnh Ân báo cáo.
 “Hiện tại chúng ta có thể điều xuất bao nhiêu người? Sức chiến đấu ngang với bọn họ.”
 Hạ Tĩnh Ân nhíu mày: “Bởi vì người ở tiền tuyến khá nhiều, cho nên phần lớn đầu ở phía trước, người canh giữ ở cửa căn cứ cũng là cố định, không thể điều động, cho nên. . .”
 “Cũng là không có người?” Vương Hiểu Thư vỗ hắn một cái, thiếu chút nữa chụp bay mũ của hắn. “Tôi hỏi anh có thể điều xuất bao nhiêu người, anh trả lời nhân số là được, nói vô nghĩa nhiều như vậy làm gì?”
 Hạ Tĩnh Ân chỉnh lại mũ, xấu hổi nói: “Tôi đoán hẳn là không vượt qua 10 người.”
 “. . . Kém một nửa sao?”
 “Đây là trong tình huống tất cả mọi người đều phái tới để bảo hộ ngài.”
 “Quên đi.” Vương Hiểu Thư cắn môi, “Anh ở lại đây, chọn năm người đắc lực theo tôi.” Cô nhét tai nghe vào trong lỗ tai, “Có tin tức gì mới thì báo ngay cho tôi biết.”
 Hạ Tĩnh Ân nôn nóng: “Như vậy không được. Việc này rất nguy hiểm, nếu Trương tiên sinh biết. . .”
 “Trương tiên sinh Trương tiên sinh Trương tiên sinh! Anh có thể đừng há mồm ngậm miệng là lại nhắc đến hắn hay không? Nếu tôi đã dám làm thì nhất định có thể thu phục, tôi sẽ không lấy tính mạng của mình để đùa, anh nếu không tin, có thể một người cũng không cho tôi.” Vương Hiểu Thư nói xong bước đi, hoàn toàn không sợ Hạ Tĩnh Ân thật sự một người cũng không cho cô.
 Hạ Tĩnh Ân làm sao dám không để ý tới an nguy của cô? Chẳng những gọi toàn bộ 10 người đến, bản thân cũng vội vàng đi theo.
 Thực ra suy nghĩ của hắn thật sự có phần rất bi quan, dị năng của Vương Hiểu Thư cộng thêm súng lục quả thật là mở cheat, dọc theo đường đi cho dù là zombie hay là nhân loại đều bị đánh lui nhanh chóng, Hạ Tĩnh Ân nhìn một đường, lòng cũng kiên định hơn.
 Quả nhiên, mọi người đi theo Trương tiên sinh sẽ không phải là sức chiến đấu thấp kém, không biết vì sao Trương tiên sinh luôn cảm thấy Vương tiểu thư không có hắn thì không thể sống a, vậy có để người khác sống hay không?
 Thực ra Hạ Tĩnh Ân không hiểu, khi một người đàn ông yêu một người phụ nữ, hắn sẽ luôn cảm thấy cô ấy rời xa mình thì không thể sống được.
 Vương Hiểu Thư lau vết máu bắn vào trên mặt, từ xa nhìn đám người Tiêu Trà chậm rãi tới gần, bọn họ tổng cộng có 20 người, hiện tại còn thừa lại không đến 10 người, nhân số đã thấp hơn, phải thua không thể nghi ngờ.
 Vương Hiểu Thư nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng đã nắm chắc chuyện này trong tay, tuy rằng lúc trước có khó khăn không nhỏ, nhưng ít ra cũng chứng minh cô không phải không có chỗ nào đúng, ít nhất cô vẫn có năng lực bảo hộ mình, tuy rằng cho cô năng lực này là Z.
 “Vương Hiểu Thư?” Y Ninh lướt mắt một cái liền trông thấy cô, ả mặc áo choàng liền mũ, thân hình thật gầy yếu, Vương Hiểu Thư nhìn mà buồn cười, ăn mặc thành như vậy thì chiến đấu thế àno? Quả nhiên là Mary Sue, cho dù mặc bất tiện như vậy cũng có thể thắng?
 “Y tiểu thư.” Vương Hiểu Thư giơ súng về phía bộ đội đứng trước, mặt không biểu cảm nói, “Là thời điểm nói tạm biệt rồi.” Nói xong không đợi Y Ninh phản ứng liền bóp cò súng, đám người Tiêu Trà thấy vậy né tránh sang một bên theo bản năng, tất cả đều là hướng rời xa Y Ninh.
 Cũng không đoàn kết đâu, thiếu Giải An Quân liền không có ai quản Y Ninh, rõ là. . .
 Vương Hiểu Thư không biết giờ phút này nên hình dung tâm tình của mình thế nào, viên đạn này của cô cũng không sử dụng dị năng, nhưng nó bắn trúng Y Ninh, trên vai Y Ninh chảy máu, vẻ mặt tái nhợt trừng mắt nhìn cô.
 “Một súng này xem như trả lại cô.” Ả cắn răng nói, “Từ nay về sau tôi và cô không thiếu nợ nhau.”
 Vương Hiểu Thư cười lạnh nói: “Cô nợ tôi nhiều lắm, lúc trước ở Phân Tử hạ độc vào nguồn nước cũng là cô phải không? Cô làm nhiều chuyện tốt như vậy, một viên đạn liền thanh toán xong sao?”
 Y Ninh kinh ngạc mở to mắt: “Sao cô lại biết?”
 “Việc mà tôi biết nhiều hơn cô tưởng tượng.” Vương Hiểu Thư vừa nói vừa tới gần bọn họ, bớt chút thời gian nhìn Tiêu Trà một cái, “Tiêu tiên sinh, anh đừng nên cử động thì hơn, vấn đề của em gái anh tôi sẽ giải quyết, bảo đảm sẽ không để cô ấy có chuyện gì.”
 Tiêu Nhã Nhã chắn chắn là bị Z mang đi, nếu không lúc đó hắn cũng sẽ không hứa hẹn nếu Tiêu Trà không bảo vệ cô thì sẽ không thả Tiêu Nhã Nhã, cho nên Vương Hiểu Thư không hề lo lắng Y Ninh giở trò quỷ, dù sao cô rất tin tưởng năng lực của Z.
 Quả nhiên, Tiêu Trà nghe vậy, định bước tới hỗ trợ bỗng dừng lại, người đi theo hắn cũng dừng động tác, thân vệ của Y Ninh chỉ còn lại bốn năm người, nhưng từng người cũng không phải dễ bắt nạt.
 “Cũng tốt.” Y Ninh thở phào nhẹ nhõm, “Hôm nay chúng ta tính toán hết.” Ả cũng cầm súng, chĩa về phía Vương Hiểu Thư.
 Vương Hiểu Thư vốn không định cho ả chĩa súng về phía mình, cho nên khi ả động thủ liền nổ súng, lần này cô dùng dị năng.
 Lực công kích và sức nổ làm xung quanh loạn thành một đoàn, Y Ninh khó khăn tránh đi, suýt nữa bỏ mạng dưới tay cô.
 “Khi nào thì cô có năng lực này!?” Y Ninh không thể tin được nhìn Vương Hiểu Thư.
 Vương Hiểu Thư vốn không quan tâm ả, tiếp tục nổ súng, mấy người đánh nhau vô cùng hỗn loạn, thậm chí rất khó phân rõ ai là địch ai là bạn, hẳn là trong viên đạn nào đó có thuốc mê.
 Trong lúc hỗn loạn, Vương Hiểu Thư híp mắt nhắm về phía Y Ninh, bàn tay vì nổ súng quá nhiều mà phát đau, nhưng cô vẫn cố nén, bắn một phát súng về phía Y Ninh đang đối phó Hạ Tĩnh Ân.
 Đây là một kích trí mạng, dường như trên trời chú định sinh mệnh của Y Ninh chỉ có cô mới có thể kết thúc, lúc trước Z tập kích nhiều lần như vậy đều không lấy được mạng ả, nhưng lần này Vương Hiểu Thư thật sự giết chết Y Ninh.
 Vẻ mặt Y Ninh khiếp sợ, cầm súng ngã xuống đất, thân vệ của ả cũng bị Hạ Tĩnh Ân bắt làm tù binh.
 Tiêu Trà đứng một bên nhìn một màn này, ánh mắt nhìn Vương Hiểu Thư trở nên vô cùng phức tạp.
 Vương Hiểu Thư đi đến bên cạnh thi thể Y Ninh, hồi tưởng lại chuyện gặp phải sau khi xuyên không, có cảm giác giật mình như mộng.
 Tinh thần cô có phần hoảng hốt, nhưng không cản trở việc cô cảm giác được có thứ sát bên tai cô, tiếng đạn chạm vào nhau làm tai cô đau đớn, cô vội vã nghiêng người né tránh, chỉ thấy cái cây đằng sau cô bị bắn trúng, hai viên đạn khắc sâu vào thân cây.
 Hai viên đạn?
 Vương Hiểu Thư nhìn về hướng của một viên đạn vừa phóng tới, bóng người cao ngất của Z từ trong bóng tối đi đến, hắn mặt không biểu cảm cầm súng không ngừng bắn về hướng đằng sau cô, mắt không chớp lấy một cái, ánh mắt luôn dừng ở một chỗ, mày cũng không nhíu, không nhìn cô, trực tiếp, chuẩn xác nổ súng bắn.
 Hạ Tĩnh Ân nhìn viên đạn xuyên qua bụi cỏ, tiếng kêu đau vang lên không ngừng, mùi máu tươi tràn ngập xung quanh, hiển nhiên nơi đó có không ít người mai phục.
 “Trương tiên sinh!” Hạ Tĩnh Ân nhìn thấy Z, quả thực cao hứng rối tinh rối mù, kích động tiến lên muốn nói, nhưng Z trực tiếp lướt qua hắn đi đến bên cạnh Vương Hiểu Thư, lườm cô một cái, thản nhiên nói, “Hình như cũng không có gì, một khi đã như vậy vì sao vội vã bảo anh trở về, hại anh khẩn trương cả ngày.”

 Đây là muốn làm hòa sao? Vương Hiểu Thư cười nhìn hắn, sau đó mặt không biểu cảm nhìn Tiêu Trà: “Người anh muốn tìm đến đây, còn không mau hỏi em gái anh ở đâu?”
 Về phần Z. . . Cô cảm thấy quan hệ của bọn họ thật sự hài hòa, hài hòa đến mức vượt qua mọi mức độ, điều này phải cải thiện một chút.
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .